The Soda Pop
CHATTHUGIAN.MOBIE.IN
kính chào qúy khách

TRANG CHỦ
Truyện Teen   Ngôn Tình   Đam Mỹ   Bách Hợp   Tử Vi   Truyện Tranh  
Facebook  Xổ Số  Dịch  Tải Game  Báo  Tiền Ảo Bitcoin 

 Tổng Tài Thực Đáng Sợ


Phan_66

Sân bay thành phố C, một chiếc máy bay chậm rãi hạ cánh, mang đến từng đợt gió xoáy thổi bay hỗn loạn bốn phía xung quanh.

Lạc Thành buông tài liệu trong tay xuống, từ giữa trời cao nhìn xuống thành phố này, ánh mắt xoẹt qua một tia phức tạp.

Lạc Thành đã trở lại thành phố C.

Một chiếc Porsche màu xanh ngọc bích chạy đến trước mặt, Lạc Thành ngồi vào, xe chậm rãi khởi động.

“Lâm tiểu thư vẫn cùng Lam tiểu thư ở trong khu nhà trọ của Lam tiểu thư, cho tới nay Lâm tiểu thư đều dùng tên giả đi kiểm tra thai kỳ, bởi vậy không có bản ghi chép cụ thể, cũng rất ít người biết được tin cô ấy mang thai, nhưng là tới gần thời gian sinh nở, nhất định sẽ có hệ thống đăng ký, Vương tử Bruce và Lan phu nhân đều có người giám sát ở Trung Quốc, chuyện này thực không có khả năng qua mắt được bọn họ, dù sao Lâm tiểu thư cũng đang mang trong mình huyết mạch của hoàng gia, hai bên cũng có thể không hề có động tĩnh, đương nhiên về toàn cục Lan phu nhân vẫn nể mặt công tước đại nhân, tuy rằng không có chấp nhận cô gái người Trung Quốc này, nhưng là đứa bé này nhất định phải mang về Anh.” Người đàn ông ngồi bên cạnh hắn, lẳng lặng báo cáo với hắn.

“Nói chuyện khác đi.” Lạc Thành thản nhiên ra lệnh, “Mấy chuyện này tôi đều đã rõ.”

Người đàn ông giật mình, ở Trung Quốc vẫn luôn luôn lo lắng ra tay cẩn trọng, giờ phút này lại nghe Lạc Thành nói mọi hành động của bọn họ đều bị người bên Anh biết được, cảm thấy kinh hãi, cũng đã không còn mấy tin tức để cung cấp nữa.

“Chúng tôi vẫn âm thầm phái người bảo hộ Lâm tiểu thư, tinh thần của cô ấy khá ổn, chúng ta phải liên hệ với cô ấy sao?” Người đàn ông dè dặt hỏi.

Lạc Thành hơi hơi nhíu mi, suy nghĩ một lát mới nói: “Không nên kinh động đến cô ấy.”

Cũng không được phép kinh động đến nàng.

Cô gái nhỏ bé kia, tâm tư đơn thuần như nước, căn bản không thể biết được cuộc sống của chính mình diễn ra như thế nào, quanh mình có người như thế nào quan tâm bảo hộ, có kẻ như thế nào uy hiếp, người nào lại như hổ rình mồi đối với nàng và đứa bé trong bụng nàng.

Quả thực điều quan trọng là không thể để cho người của Bruce biết được mọi chuyện ở nơi này.

Lạc Thành có chút lưỡng lự, không dám đưa ra quyết định, nửa năm không gặp, cô gái này đã phải kiên cường như thế nào để chống chọi mang đứa bé này sinh ra, cần có bao nhiêu dũng khí? Ở thời điểm mà nàng bị chồng của mình vô tình rũ bỏ, sau một đêm rơi vào tình cảnh hai bàn tay trắng, nàng như thế nào để có thể tiếp tục sống?

Ngón tay xoa xoa mi tâm, hắn cảm thấy được sự bi thảm của cuộc sống có thể khiến người ta đổ vỡ, bằng tình cảm, hắn không muốn làm ra cái chuyện tàn nhẫn như vậy, làm cho cô gái này ngay cả ham muốn sống sót cũng không có.

“Đi liên hệ với khoa phụ sản của bệnh viện mà cô ấy kiểm tra, xác định ngày sinh là khi nào, trước mắt khống chế tất cả những người đó.” Mắt Lạc Thành lóe lên một tia sáng không rõ ý tứ, tựa sâu vào ghế ngồi phía sau, nhìn phong cảnh vun vút lùi lại phía sau, không còn lại một chút dấu vết.

“Vâng, Lạc tiên sinh.” Người đàn ông đáp.

Chương 196: Đem con trả lại cho tôi

Thời gian sinh nở chính thức sớm hơn một tuần so với dự tính.

Bầu trời âm u nặng trĩu nước, Lâm Hi Hi ở trong phòng sửa sang lại đống tạp chí, bụng truyền tới một trận đau đớn run rẩy cả người, quyển báo trong tay rớt xuống mặt đất.

Nàng nhíu mi, rên nhẹ một tiếng cắn môi, chống đỡ vào giá sách.

Cơ hồ theo bản năng, nàng biết chuyện gì đang xảy ra, sau đó đau đớn thổi quét toàn thân.

Rõ ràng là thời tiết đầu mùa xuân, cả người nàng lại mồ hôi đầm đìa, chống đỡ thân thể men tới bên sofa, ấn dãy số điện thoại mà Lam Đóa lưu lại trên bàn uống nước.

“Hi Hi, cô chống đỡ một chút, tôi lập tức gọi xe của bệnh viện tới đó.” Đối diện là thanh âm ôn hòa hiền hậu của đàn ông , nhẹ nhàng trấn an nàng, nhưng là cũng lộ ra một chút lo lắng, cúp máy vội vàng an bài tất thảy.

Cắt đứt điện thoại, trong phòng tĩnh lặng không tiếng động.

Chỉ còn lại tiếng TV trên vách tường, dùng thanh âm cứng ngắc lặp lại bản tin sáng sớm, Lâm Hi Hi tận lực thả lỏng người ngồi vào sofa, cảm thụ được đau đớn run rẩy từ bụng truyền đến, lọai cảm giác này thực mãnh liệt, một trận lại một trận khiến toàn thân nàng chấn động.

Nàng than nhẹ, có thể cảm nhận được sinh mệnh trong cơ thể mình, nó muốn ra rồi.

Vẫn cô đơn cố gắng vượt qua lâu như vậy, thật cẩn thận bảo hộ nó lâu như vậy, rốt cục nó cũng sắp chào đời.

Lâm Hi Hi chưa từng biết phụ nữ làm thế nào để vượt qua 10 tháng mang thai, chính là sự cô đơn tàn nhẫn như vậy nàng đã phải trải qua, cảm giác cũng không có gì tệ lắm, chính là khi thời khắc này đến, nàng mới biết được mình cô tịch biết bao.

Cô quạnh đến mức đau đớn hoặc là vui vẻ, đều phải một mình gánh chịu.

Cách khoảng cách ngàn dặm xa xôi, nàng vẫn luôn nhớ tới người đàn ông mà nàng yêu sâu đậm, nhớ đến vẻ mặt cùng tâm tình của hắn, trước sau như một. Nhẹ tay chạm đến bụng mình, nàng chậm rãi khép lại cánh mi tuyệt đẹp, chờ đợi trong đau đớn.

Nhưng tất thảy những điều này, đều không liên quan gì đến hắn.

“Công tước hoàng gia Anh tuyên bố, đã xác định được thế lực đứng sau gây ra cuộc khủng bố trắng tàn sát London, đem toàn bộ những tư liệu được điều tra gần đây công khai trước ánh sáng, mà thế lực xấu âm mưu phá hoại cuộc tham tuyển đã hoàn toàn bị đẩy lùi nhờ vào sự đoàn kết của những cá nhân trong hoàng gia, đây là sự đoàn kết trước nay chưa từng có của những người có danh vọng đối với vị trí công tước . . .”

Từ ngữ nhạy cảm, tại không gian yên tĩnh này, truyền vào tai nàng.

Lâm Hi Hi hé mở cánh mi, nhìn thấy hình ảnh rõ ràng trên màn hình, thân ảnh Tần Dịch Dương cao ngất xuất hiện ở tòa lâu đài cổ kính xa hoa, một mình đứng trên đài tuyên truyền giảng giải thế lực kinh sợ lòng người, thứ tiếng Anh thành thục lưu loát của hắn mang theo từ tính từ đại sảnh xoa hoa vang vọng đến trời cao.

Giống như là thần thoại vậy.

Nàng không xem lại, chịu đựng kinh đào hãi lãng trong lòng, giơ tay cầm điều khiển đem TV tắt đi.

Đó là thế giới của hắn, nàng không thể chạm tới.

Lâm Hi Hi cắn môi, mặc cho đau đớn cùng cô tịch trong lòng bao trùm . . . .

“Cái gì? Thực đã đi vào bệnh viện sao?” Cô đập mạnh bàn khẩn trương căng thẳng đứng lên, nhịn không được quát lớn, “Đã vào rồi anh mới gọi điện thoại cho tôi, lúc sớm anh đi chết đâu?”

Cô đều vội đến muốn chết, đợi lâu như vậy đều không có sinh, lại cố tình vào lúc cô vắng mặt mà sinh, cô vứt tất cả công việc trên tay, nói một tiếng : “Từ từ tôi lập tức chạy tới.” Phóng qua phòng quản lý xin phép.

“Thật có lỗi quản lý, tôi phải đi ngay lập tức. Tôi lần sau sẽ không ngang ngược như vậy nữa, bạn của tôi thực sự đang ở khoa phụ sản, đã được đưa vào phòng sinh, cô ấy chỉ có một mình tôi là bạn, tôi phải đi . . . .”

“Chồng của cô ta đâu? Tại sao việc này lại đến phiên cô?” Quản lý giật mình hỏi.

“Cái này. . . . Không nói rõ được, cô ấy là người mồ côi cả cha lẫn mẹ. Quản lý tôi chậm mất rồi, anh cho tôi đi đi.”

Quản lý khép lại tài liệu trong tay, ánh mắt vẫn bình tĩnh: “Vậy đi đi thôi, trở về nhớ bổ sung đơn xin phép.”

“Tôi sẽ, cám ơn quản lý.”

“Vâng, tôi sẽ, cám ơn quản lý nhiều.”

Lam Đóa không ngừng chân lao đi, cầm túi xách hướng phía thang máy bỏ chạy.

Cao ốc Bác Viễn Thế Kỷ, vẫn nghiêm túc trật tự như xưa, không khí làm việc nghiêm túc, quản lý xuyên qua cửa kính nhìn cô gái nhỏ kia, lấy điện thoại bấm đến một dãy số.

“Vâng, cô ấy đã đuổi theo đến đó, bất quá không thể nhanh chóng đến ngay được.” Hắn cung kính nói chuyện.

Điện thoại một nơi khác, dĩ nhiên là Lạc Thành đang đứng ở một nơi sặc mùi thuốc khử trùng của bệnh viện, Âu phục màu đen nổi bật trên nền trắng bốn phía, thản nhiên: “Ừ” một tiếng, cắt đứt điện thoại.

Ở một nơi cách đó không xa, hắn có thể nhìn thấy đèn sáng của phòng sinh, trong lòng cũng dâng lên một cỗ đề phòng.

“Chuẩn bị một chút, bốn tiếng nữa cho máy bay cất cánh.” Hỏi qua một chút hộ sĩ vừa mới đi vào, Lạc Thành chống tay vào hông, thản nhiên dặn bảo người bên cạnh.

“Vâng, Lạc tiên sinh.”

Trong phòng sinh, tiếng kêu đau đớn có chút thê thảm đã kéo dài tới tận 2 tiếng.

Đứt quãng, hoặc lớn, hoặc nhỏ, là cho người nghe có chút nhụt chí.

Lam Đóa đã chạy tới đây, trán đầy mồ hôi, úp sáp vào cửa phòng sinh nghe ngóng, trong lòng cũng đau đớn, tâm hoảng ý loạn đập cửa nói vọng vào trong: “Hi Hi. Tớ đã đến rồi. Tớ đợi ngay ở bên ngoài. Cậu đừng sợ, đừng sợ nha.”

Trời biết phụ nữ sinh nở đau đớn thế nào, tay chân Lam Đóa đều run rẩy, sợ nàng chọn sinh tự nhiên sẽ gặp bất trắc gì.

Cô quá mức khẩn trương, thậm chí còn không có phát hiện ra có người với tư thế đề phòng quan sát người trong phòng sinh, một đôi mị tử màu nâu dừng ở cô, ngẫu nhiên lại nâng cổ tay lên, nhìn xem thời gian.

Thực đã trôi qua một nửa thời gian.

Đợi cho đến khi tiếng trẻ con khóc nỉ non vang lên, người vẫn ở bên ngoài cửa – Lam Đóa giật mình, lúc này mới từ ghế dài nhảy dựng lên, nước mắt cũng tuôn rơi, trong lòng mừng vui cùng đau xót đan xen, chỉ còn chờ đến lúc cửa phòng sinh mở ra.

“Hi Hi, cậu có việc gì không?” Vừa thấy nàng được đẩy ra, Lam Đóa chạy nhanh đến đón lấy, nhìn cô gái đôi mắt sũng nước cùng mồ hôi đầm đìa trên giường sinh, mặt nàng tái nhợt, hơi thở yếu ớt, tóc dính đầy sườn mặt.

“Không có việc gì . . . .” Tận đến khi nhìn thấy màu trắng của trần nhà, ánh mắt mơ màng của Lâm Hi Hi mới khôi phục một chút, trong tình trạng kiệt sức phun ra mấy chữ.

“Cậu làm mình sợ muốn chết. Thực xin lỗi, tha thứ cho mình muộn như vậy mới chạy tới, cậu còn đau hay không?” Lam Đóa gắt gao cầm tay nàng.

“Không nên nói nhiều với cô ấy như vậy!” hộ sĩ ngăn cản, nhíu mi nói, “Cô ấy vừa mới chảy quá nhiều máu, thật vất vả mới cầm lại được, trước tiên để cô ấy nghỉ ngơi một chút.”

“Vâng, vâng. .” Lam Đóa có chút nghĩ mà sợ lùi về phía sau, lo lắng nhìn Lâm Hi Hi, “Bác sĩ, vậy đứa bé đâu?”

“Là con trai, 6 cân 4 lạng, rất khỏe mạnh, yên tâm đi.”

(theo đơn vị đo của Trung Quốc 1cân Trung = 0.5kg)

Lam Đóa đi theo vào phòng bệnh, tuy rằng bị bác sĩ cảnh cáo, nhưng là vẫn không thể áp chế được hưng phấn trong lòng.

“Hi Hi, cậu nghe được không, là con trai nha, rất khỏe mạnh. Mình rất muốn đi xem cục cưng ngay lập tức nha.”

Lâm Hi Hi mở to mắt, lông mi đều bị mồ hôi làm ướt nhẹp, nàng nâng đầu lên, đau đớn hiện tại khiến chân tay đều run rẩy, nhưng nhìn đến biểu tình hưng phấn của Lam Đóa, tưởng tượng đến bộ dáng của đứa bé, trong lòng nàng lại nhộn nhạo dâng lên một cỗ lo lắng.

“Vậy chờ mình một chút, cùng đi xem đi.” Nàng cười nhợt nhạt một tiếng, giơ tay nắm lấy tay cô ấy.

Lam Đóa trợn tròn hai mắt: “Thân thể cậu không sao chứ? Vừa mới chảy rất nhiều máu mà, có phải bây giờ cậu đang rất mệt đúng không?”

Lâm Hi Hi gật gật đầu, “Có một chút.”

Ánh mắt trong veo của nàng nhìn ra cửa phòng, áp chế một cỗ ấm áp trong lòng, trong đầu đều là cục cưng của nàng: “Bất quá không sao đâu, mình nghỉ ngơi một chút rồi cùng cậu đi xem, vừa nãy đau quá, mình còn chưa có kịp nhìn nó.”

Lam Đóa gật mạnh đầu, giúp nàng sửa sang lại cho tốt vị trí gối đầu, muốn cho nàng nghỉ ngơi một chút.

Ngay sau đó, hộ sĩ đột nhiên đẩy cửa chạy vào, thần sắc kinh hãi, đi tới trước mặt Lâm Hi Hi nói: “Lâm tiểu thư! Con của cô . . . Con của cô bị ôm đi mất rồi. Tôi cũng không biết sao lại thế này, chính là đối phương bảo hắn là ba của đứa nhỏ. Sớm đã có liên hệ với bệnh viện, đứa bé vừa sinh ra họ liền mang đi . . . Lâm tiểu thư.”

Nữ hộ sĩ trẻ này là người đỡ đẻ của nàng, khi nàng tiếng vào phòng sinh còn trêu đùa nàng, nói thật hiếm thấy người mẹ nào dũng cảm như nàng, cô ta vừa tới bệnh viện không lâu cũng không hiểu biết hết quy định trong bệnh viện là như thế nào, chính là đứa bé vừa mới sinh ra, như thể nào nói ôm liền ôm đi luôn chứ.

Lâm Hi Hi kinh hãi, khuôn mặt vốn còn tái nhợt lập tức có một tia huyết sắc.

“Cô nói cái gì?” Nàng mặc thân thể đau đớn, chống đỡ ngồi dậy.

“Tôi cũng không hiểu nổi sao lại thế này.” Hộ sĩ trẻ dường như sắp khóc, “Tôi có ngăn cản bọn họ, nhưng mà đối phương rất nhiều người, có một người đàn ông đeo kính đứng ở trước mặt tôi, tôi ngăn không được . . .”

Người đàn ông đeo kính.

Trong đầu Lâm Hi Hi lóe lên một ý nghĩ, trong lòng không ngừng tranh đấu, nhắc đi nhắc lại một cái tên “Lạc Thành.”

Người kia hẳn là Lạc Thành.

Lâm Hi Hi tung chăn đơn trên giường xuống, không để ý đến thân dưới còn đau đớn xé rách, trực tiếp lao xuống giường, tái nhợt hướng tới phòng trẻ sơ sinh chạy đi, nàng chống tay vào tường, đi từng bước một, rất kiên định.

Không phải đã biến mất sao? Không phải đã đi Anh không quay về nữa sao? Vì cái gì sau khi biến mất nửa năm bây giờ lại xuất hiện ở đây, ôm con của nàng đi? Dựa vào cái gì?

“Hi Hi . . . . Hi Hi cậu đừng đi nhanh như vậy. Mình giúp cậu đi xem được không? Hi Hi cậu đừng làm mình sợ!” Lam Đóa nhìn thấy bộ dáng của nàng bị dọa cho ngây ngốc, chạy nhanh tới, làm sao có thể để cho phụ nữ vừa mới sinh đứa nhỏ chạy khỏi giường chứ? Nàng không đau đến chết sao?

“Buông tay. . . .” Lâm Hi Hi đẩy tay Lam Đóa ra, chịu đựng đau đớn muốn ngất đi, ở mỗi gian phòng trong hành lang vội vàng tìm kiếm, càng chạy càng nhanh, rốt cục chạy tới phòng trẻ sơ sinh, ngoài cửa mấy vị bác sĩ hét ‘cô không được đi vào’, nàng xuyên qua cửa thủy tinh nhìn xuyên thấu bên trong, cái giường có số hiệu của nàng kia, cư nhiên không có bóng dáng con của nàng.

“Không. . . . Các người buông ra. Con của tôi đâu?” Tiếng hét bén nhọn xé tan lòng người vang vọng trong không khí.

“Cô nằm giường nào? Ở đây loạn cái gì hả?”

“Trả lại cho tôi . . . Đem con trả lại cho tôi. Đó là con của tôi, không có liên quan gì đến bọn họ hết.” Lâm Hi Hi đau đớn hét thành tiếng, đau đớn cùng chua xót ngập đầu trong nửa năm nay cuộn trào dâng lên, nàng thực đã đau đến mức không thể trụ vững nữa, “Vì sao lại bắt nó đi? Lạc Thành! Anh đem con trả lại cho tôi!”

Chương 197: Đối với hắn, nàng hận đến tận xương tủy

Một trận hỗn loạn xảy ra, cuối cùng nhân viên cấp cao của bệnh viện cũng đã tới.

“Lâm tiểu thư, xin đừng làm loạn.” Bác sĩ nhíu mày, vài người đứng ra ngăn không cho nàng nhào tới, động tác không khỏi có chút thô lỗ.

“Các người làm cái gì đó? Cút…” Lam Đóa rống lên một tiếng chạy xông tới, mắt nhòa lệ ôm Hi Hi bảo vệ nàng, “Muốn giết người phải không? Cô ấy vừa mới sinh con xong, các người có biết hay không hả?”

“Lâm tiểu thư, xin đừng kích động, con của cô thực đã mất.”

“Không cần . . . .” Trong làn nước mắt, Lâm Hi Hi rốt cục cũng nghe được tin này, cánh môi tái nhợt run lên, gắt gao nắm lấy cánh tay bác sĩ, “Xin đừng mang con của tôi đi, nó là của tôi, tôi ngay cả liếc mắt cũng chưa được nhìn nó một lần. Van cầu các người đừng như vậy. . . . Hắn dựa vào cái gì mà mang con của tôi đi mất?”

Từng giọt nước mắt như hạt đậu từ hốc mắt tuôn rơi, nàng tê tái hét lên, thân thể cùng tinh thần đều lâm vào tuyệt vọng. Không có người chú ý tới, máu nóng từ bắp đùi của nàng chảy xuống, tẩm ướt quần áo, tràn tới mặt đất.

“Lâm tiểu thư, bọn họ để lại cho cô cái này.”

Một chiếc hòm tinh xảo đưa qua, một chiếc di động màu trắng xinh đẹp ở bên trong.

Trong danh bạ, có lưu một dãy số.

Lạc Thành.

Vẻ mặt Lâm Hi Hi vẫn thảng thốt như cũ, run rẩy cầm lấy di động, bấm dãy số trên màn hình, đưa di động dán vào bên tai.

Đây là lần đầu tiên sau suốt nửa năm đến nay nàng trực tiếp liên hệ được với người của Tần Dịch Dương, lòng của nàng bị mũi dao sắc bén hung hăng đâm cắt, con của nàng ngay ở trong tay hắn, cách một giây, nó rời nàng càng xa.

Sau khi ba tiếng “đô đô” vang lên, điện thoại được kết nối.

“Alô?” Thanh âm trầm thấp của Lạc Thành vang lên, thực rõ ràng, rõ ràng đến mức bọn họ có thể nghe thấy hô hấp vững vàng của hắn.

“Con tôi đâu?” Thanh âm suy yếu khàn khàn của Lâm Hi Hi hỏi.

Lạc Thành ngừng một chút không có nói gì.

“Con của tôi đâu?” Nàng hét lên.

Cuối cùng Lạc Thành cũng lên tiếng, qua lớp nhựa trong nhìn đứa bé mới sinh đang ngủ say, thản nhiên nói: “Ở bên cạnh tôi. . . Nó ngủ.”

Một cỗ chua xót nhanh chóng dâng lên hốc mắt.

“Trả lại cho tôi. . . Anh đem nó trả lại cho tôi.” Lâm Hi Hi rưng rưng nước mắt thanh âm thảm thiết.

Lạc Thành liếc nhìn trợ thủ của mình, lạnh lùng nói: “Lâm tiểu thư, ba phút nữa máy bay sẽ cất cánh. Vất vả cho cô.”

“Anh muốn mang nó đi đâu?” Lâm Hi Hi sắp không cầm nổi di động nữa, tuyệt vọng trong lòng ngập tràn, thanh âm kịch liệt run rẩy, “Lạc Thành, tôi với anh không có quan hệ gì, vì sao anh lại bắt con của tôi đi? Đến tột cùng các người muốn cái gì?”

Máy bay sắp cất cánh, hắn dừng ở vị bác sĩ của hoàng gia đang dốc lòng chăm sóc đứa nhỏ, vẻ mặt lãnh đạm không có biểu tình gì, thờ ơ giải thích: “Lâm tiểu thư, đây là cốt nhục của hoàng gia.”

“Vậy thì sao?” Nàng khiếp sợ, run giọng hỏi, khóe miệng nổi lên một nụ cười tuyệt vọng, “Không phải của tôi đúng không? Tôi chỉ là công cụ, mang thai mười tháng giúp các người sinh nó ra, sau đó chắp tay dâng nó cho các người mang về Anh . . . . Lạc Thành, là như vậy phải không?”

Nước mắt nóng bỏng ngưng tụ ở hốc mắt vốn đã tro tàn nguội lạnh.

Sắc mặt Lạc Thành vẫn như thường, trầm mặc một lát, thản nhiên nói: “Thật có lỗi, Lâm tiểu thư, đây là ý tứ của tiên sinh.”

Thật có lỗi, làm các người cốt nhục chia lìa.

Một tia khí lực cuối cùng toàn thân Lâm Hi Hi bị hung hăng cướp mất, mặt nàng trắng bệch, giống như là bị ông trời đánh một tiếng sét vang dội ngang tai, đó là con của nàng, hy vọng của nàng.

Từ thời khắc mà hắn vung tay vứt bỏ nàng, đây là lý do duy nhất để mỗi sáng khi mở mắt ra nàng có thể tiếp tục sống.

Nàng chưa kịp liếc nó lấy một cái.

Chiếc di động nhỏ bé trong tay bị khí lực lớn nhất có thể hung hăng ném vào bờ tường, tan nát rơi xuống.

Lạc Thành chỉ nghe thấy một tiếng nổ vỡ vụn vang lên, tiếp đó là thanh âm “đô đô.” “Lạc tiên sinh, có thể cất cánh rồi.” Có người đi tới thấp giọng nói, cũng dặn hắn phải thắt dây an toàn, sắc mặt Lạc Thành có chút lãnh liệt, xuất thần nhìn ngoài cửa sổ.

Mà khoa phụ sản trong bệnh viện, một vòng người vây quanh phòng trẻ sơ sinh, cô gái đứng tận cùng bên trái kia cả người đều bị mồ hôi tẩm ướt, dưới thân máu đỏ tươi loang lổ khiến người ta sợ hãi, nàng nhắm mắt lại, chìm vào hôn mê.

Bốn phía vang lên tiếng hét chói tai, tiếng la, một mảnh hỗn loạn.

Nàng cho tới bây giờ đều chưa từng hận hắn.

Cho tới bây giờ đều không có.

Cho dù là một lần kia, khi mà cầm tờ hiệp nghị từ tay Mục Thanh Ngôn nói cho nàng biết, hắn đã đồng ý ly hôn, trong giây phút kia nàng cũng như trước không có hận.

Thương tâm, thống khổ, hoặc là mất mát, nhưng chính là không từng hận như giờ phút này, nàng hận hắn, hận đến tận xương tủy.

Dưới bầu trời xanh lam, Lam Đóa đẩy cửa từ trong cao ốc Bác Viễn Thế Kỷ đi ra, ngẩng đầu nhìn đường lớn nhốn nháo, thở dài một hơi, thực thoải mái.

“Cô nói xem, Lam Đóa bộ phận thư ký kia vì sao lại từ chức vậy?” Một nhân viên nhỏ nhìn thấy nàng đi ra ngoài, giơ cao chân chạy đến trước đại sảnh, nhịn không được tám chuyện.

“Ai mà biết được, từng tháng lĩnh tiền lương cấp ngôi sao, cũng không thấy tư chất của cô ta cao bao nhiêu, lại không giống như là được bao dưỡng, ai biết cô ta vì sao mà từ chức?” Tiểu nữ nhân trước đại sảnh bĩu môi nói.

Thanh âm phía sau râm ran mà vụn vặt, Lam Đóa thực đã không muốn nghe nữa, đối với nơi này một chút hứng thú đều không có.

Khi cô từ chức, quản lý bộ phận tài vụ có chút khó xử, tốt bụng nhắc nhở nói: “Lam tiểu thư, đơn từ chức của cô có thể sẽ không được thụ lí, cô hẳn là biết nguyên nhân rõ ràng mà.”

“Tôi không biết gì hết.” Lam Đóa trả lời rất kiên quyết, đem đơn từ chức đẩy qua đó, “Tôi chịu, có để ý hay không không liên quan đến chuyện của tôi, từ hôm nay trở đi tôi sẽ không đi làm nữa, tiền lương của công ty tôi cũng sẽ không lấy nữa, cám ơn nhiều.”

Nói xong, cô xoay người, nhìn sắc mặt xanh mét của quản lý ban tài vụ, trong lòng lại dâng lên một tia đắc chí.

Ra khỏi cửa lớn của công ty, cô bắt taxi đi thẳng đến bệnh viện.

Mùi thuốc tiêu độc thản nhiên quanh quẩn chóp mũi, Lam Đóa cảm thấy cái mùi này rất là khó chịu, chính là Hi Hi đã nằm ở bệnh viện một tháng, thân thể của nàng cũng đã có những chuyển biến tốt, hoặc là nói, quan trọng là tinh thần không được tốt lắm.

Nhẹ chân đi vào trong phòng bệnh, cô hơi hơi nghiêng đầu ngó nghiêng, lại nhìn thấy một người đàn ông đang ngồi bên cạnh giường nhẹ giọng nói chuyện với nàng.

Lưng của người đàn ông thực rộng, hơi hơi cúi người dừng ở Lâm Hi Hi trên giường.

“Mặc kệ như thế nào, thân thể là của chính mình, lần sau đừng bỏ không ăn cơm nữa, được chứ?” Thanh âm của người đàn ông rất ấm áp, đem thân thể dưới chăn đơn của nàng giúp dựa vào thành giường, thấp giọng nỉ non, “Vì sao lại không quý trọng chính bản thân mình chứ?”

Sắc mặt Lâm Hi Hi tái nhợt, cánh mi thật dài run rẩy, nhẹ giọng nói: “Thực có lỗi.”

Người đàn ông cười yếu ớt nhẹ giọng nói: “Không cần nói có lỗi với tôi, cô nên cảm thấy có lỗi với chính mình, cô nhìn mình xem thành bộ dáng gì rồi, làm gì có người nào mới sinh con xong mà lại gầy như vậy chứ?”

Đột nhiên trong lúc đó người đàn ông biết mình đã lỡ lời, ở trước mặt nàng, mọi người luôn luôn tránh không nhắc tới chữ ‘con’.

Con của nàng, hình như là bị chồng trước của nàng ôm đi mất.

Quả nhiên sắc mặt của nàng lại càng thêm tái nhợt.

Chương 198: Anh nhìn thấy Hi Hi không?

“Thật có lỗi, Hi Hi là tôi nói sai.” Người đàn ông nhẹ giọng giải thích.

Lông mi Lâm Hi Hi khẽ rung động, nhìn chăn đơn màu trắng trên người, nghẹn giọng hỏi: “Khi nào thì tôi có thể xuất viện?”

Lưng người đàn ông khẽ cứng đờ.

“Hi Hi, thân thể cô sau khi sinh khôi phục không tốt lắm, nếu có thể, vẫn nên ở bệnh viện nghỉ ngơi và phục hồi một thời gian sẽ tốt hơn.” Người đàn ông vội vã nói một câu, có chút do dự mà vươn tay đặt lên vai nàng, nhẹ giọng nói: “Cô có muốn đi ra ngoài một chút hay không? Có cảm thấy trong phòng quá bức bối, buồn tẻ hay không?”

Hồi lâu chưa từng có đụng chạm với người khác giới từ khi rời xa hắn, Lâm Hi Hi mẫn cảm có thể nhận thấy bàn tay ấm áp có thể khiến cho người ta an lòng của hắn. Tuy vậy nàng vẫn không có thói quen.

“Cám ơn, không cần.” Nàng nhẹ giọng nói lời cảm ơn, thanh âm nhẹ như lông chim.

Người đàn ông nhẹ nhàng thở dài một hơi, ôn nhu nói, “Hi Hi, tôi không biết cô đã phải trải qua những gì, nhưng là tôi có thể hiểu được tâm tình bây giờ của cô, nếu cần tôi giúp đỡ cô cứ việc nói ra, chỉ cần nằm trong khả năng của tôi, tôi sẽ dốc lòng giúp cô. Không cần cho rằng không có hy vọng, trên thế giới này còn rất nhiều chuyện tốt đẹp đang chờ cô, không có gì đáng ngại cả.”

Lâm Hi Hi lẳng lặng nghe, hé ra khuôn mặt nhỏ nhắn đơn thuần mỹ lệ, lại lộ ra một chút yếu ớt mà đẹp động lòng người.

Nàng im lặng hồi lâu, kiên nhẫn của người đàn ông cũng cạn kiệt, thực lo lắng tình hình của nàng, không biết giờ phút này đến tột cùng là nàng đang suy nghĩ cái gì.

“Bác sĩ Chu.” Nàng đột nhiên nhẹ giọng hỏi: “Đứa nhỏ một tháng đều phải nuôi bằng sữa mẹ đúng không?”

Bác sĩ Chu bị gọi khẽ sửng sốt một chút, gật gật đầu: “Đúng vậy.”

Đôi bàn tay mềm mại của Lâm Hi Hi khẽ nắm chặt nệm giường, không thể tưởng tượng ra bộ dáng của cục cưng lúc này, ở London nước Anh xa xôi, tại tòa lâu đài gọi là hoàng gia mà nàng không hề biết tới, con nàng đang sống thế nào.


Phan_1
Phan_2
Phan_3
Phan_4
Phan_5
Phan_6
Phan_7
Phan_8
Phan_9
Phan_10
Phan_11
Phan_12
Phan_13
Phan_14
Phan_15
Phan_16
Phan_17
Phan_18
Phan_19
Phan_20
Phan_21
Phan_22
Phan_23
Phan_24
Phan_25
Phan_26
Phan_27
Phan_28
Phan_29
Phan_30
Phan_31
Phan_32
Phan_33
Phan_34
Phan_35
Phan_36
Phan_37
Phan_38
Phan_39
Phan_40
Phan_41
Phan_42
Phan_43
Phan_44
Phan_45
Phan_46
Phan_47
Phan_48
Phan_49
Phan_50
Phan_51
Phan_52
Phan_53
Phan_54
Phan_55
Phan_56
Phan_57
Phan_58
Phan_59
Phan_60
Phan_61
Phan_62
Phan_63
Phan_64
Phan_65
Phan_67
Phan_68
Phan_69
Phan_70
Phan_71
Phan_72
Phan_73
Phan_74
Phan_75
Phan_76
Phan_77
Phan_78
Phan_79
Phan_80
Phan_81
Phan_82
Phan_83
Phan_84
Phan_85
Phan_86
Phan_87 end
Phan_gioi_thieu
Nếu muốn nhận thông tin bài viết mới của trang thì like ở dưới hoặc truy cập trực tiếp CLICK

TRANG CHỦ
Truyện Teen   Ngôn Tình   Đam Mỹ   Bách Hợp   Mẹo Hay   Trà Sữa   Truyện Tranh   Room Chat   Ảnh Comment   Gà Cảnh   Hình Nền   Thủ Thuật Facebook  
Facebook  Tiện Ích  Xổ Số  Yahoo  Gmail  Dịch  Tải Opera  Đọc Báo 

Lưu địa chỉ wap để tiện truy cập lần sau. Từ khóa tìm kiếm: chatthugian

C-STAT .